Năm ấy...không đủ dũng khí…
Lâm Hạnh Tử năm mười sáu tuổi, bởi vì nghịch dại mà gãy chân, mỗi ngày đều phải nhờ Giang Ngôn cõng đến lớp.
Một trăm linh bảy bậc thang, suốt hai tháng, cô dựa vào bờ vai của anh, thầm đếm từng bước. Mùa hè ở thành phố Hải nóng bức, tiếng ve kêu râm ran, tán cây xanh mướt che không cho giọt nắng nhảy nhót trên má cô. Lâm Hạnh Tử nằm bò trên bàn, chờ người nào đó tan học tới đón cô, nào ngờ tình cờ nghe được đám học sinh bên ngoài bàn tán về hai người. Bọn họ nói anh chỉ là tên nhóc nhà quê nghèo kiết xác, bình thường đều mang dáng vẻ học bá* cao lãnh, quay đầu lại cũng chỉ là kẻ nịnh nọt, váy hạ chi thần*. Lời này cũng không phải vô căn cứ, bởi vì Lâm Hạnh Tử chính là con gái một của Cục trưởng Cục công an thành phố, mẹ cô còn là giáo viên dạy hóa của anh.
Cô không biết lý do thật sự khiến anh “chăm sóc” cô suốt hai tháng qua là gì, nhưng khi nghe những người khác nói xấu về anh, trong lòng cô rất tức giận. Trong đầu như có hai giọng nói, một bên cho rằng anh chỉ lợi dụng cô, bên kia lại cho rằng anh thích cô. Trong lúc cô đang rối rắm, Giang Ngôn đột nhiên xuất hiện.
Rõ ràng, anh sợ cô chờ lâu, thế nên mới vội vàng chạy tới, trên trán còn thấm mồ hôi. Cô không biết đối mặt với anh thế nào, liền nói muốn uống coca. Anh không nói một lời, ngay lập tức đi mua. Nhìn lon coca còn lạnh trên bàn, lại nhìn anh đang thở gấp trước mắt, cô lại lấy lý do giảm béo, muốn anh uống thay mình.
Trong dòng chảy chầm chậm của thời gian, có một hạt giống nhỏ dần nảy mầm trong lòng cô. Nụ hôn trộm bên cửa sổ chính là dấu vết của tình đầu chớm nở. Cô biết người trong lòng cô, không ai khác, chính là anh.
Đêm hội trường năm ấy, cô ở trên đài biểu diễn, không vì cái vỗ tay của ai khác, chỉ vì anh. Vốn muốn cùng anh nói lời trong lòng, tặng anh một bất ngờ, lại vô tình thấy anh ở góc cầu thang, ôm ấp thanh mai trúc mã ngồi cùng bàn.
Tình đầu như giấc mộng, chưa nở đã tàn. Cô còn chưa kịp cùng anh đối mặt nói cho rõ ràng, đã phải chia cách.
Vừa đi đã là tám năm…
Gặp lại...Lừa hôn...Không thể nói chia tay...
Trong đời mình, Lâm Hạnh Tử có hai chuyện mất mặt nhất, tất cả đều liên quan đến một người. Chuyện thứ nhất chính là lời tỏ tình chưa ra khỏi miệng đã bị giết chết. Chuyện thứ hai chính là lừa hôn.
Lâm đại tiểu thư không thể ngờ được, lần đầu tiên gặp lại của cô và Giang Ngôn sau tám năm lại ở trên giường. Càng không ngờ được, bởi vì một hồi hiểu lầm mà kết hôn với anh. Mẹ cô luôn nói, là cô “lừa hôn” anh, cộng thêm ký ức về thanh mai của anh năm ấy, Lâm Hạnh Tử cảm thấy, tốt nhất bọn họ nên sớm ly hôn.
Thế nhưng, cô lại không cách nào nói được hai chữ này ra khỏi miệng. Nói cô ích kỷ cũng được, nói cô gặp sắc nảy lòng tham cũng đúng. Bởi vì anh là Giang Ngôn, là mối tình đầu, là người đàn ông cô không thể quên được suốt tám năm, sao có thể nói buông tay là buông tay.
Em không thích người khác… chỉ thích anh
Cuối cùng, Giang Ngôn cũng được điều trở lại thành phố Hải, kết thúc khoảng thời gian gần nhau thì ít, xa nhau thì nhiều của hai người. Sau khi anh trở lại, Lâm Hạnh Tử dường như phát hiện ra rất nhiều điều.
Anh còn nhớ rõ cô bị dị ứng xoài. Anh biết wechat giấu tên luôn nói chuyện với anh kia chính là cô. Bọn họ cùng về quê thăm mẹ anh, anh chở cô trên chiếc xe đạp cũ, đi ngắm bình minh trên biển, kể cho cô rất nhiều điều về anh của những năm tháng không có cô. Từng chút, từng chút một, lấp kín khoảng trống tám năm của bọn họ, xóa đi những hiểu lầm của quá khứ.
Hóa ra, người cô yêu cũng yêu cô.
Trong thời không sai lệch, khi cô ở bên kia bán cầu, anh ở đây, từng chút một nỗ lực, chỉ để có thể gần cô thêm một chút. Anh không phải người đàn ông lãng mạn nhất, không thể bên cô mỗi phút, mỗi giây. Nhưng anh nguyện dùng cảnh huy trên vai để thề: Trung với tổ quốc, trung với em.
***
Nếu không phải là em thì cũng không có gì đặc biệt
Giang Ngôn từng nghe chị em Lâm Kha nhắc đến Lâm Hạn Tử rất nhiều lần. Nhưng bọn họ chỉ thật sự tiếp xúc vào năm anh học cao tam. Nghe nói, cô và Lâm Kha lén lái xe, kết quả một kẻ gãy tay, một người gãy chân. Cô chính là tiểu bảo bối của Lâm gia, thế nên Lâm Kha chỉ có thể phó thác cô em gái này cho anh, nhờ cậy anh mỗi ngày mang cô đến lớp. Anh vẫn còn nhớ rõ cái cảm giác cô áp trên lưng anh, mềm mại, ấm áp lại có một loại mê lực khiến cho mùa hè càng nóng thêm.
Cô biết anh là bạn tốt của Lâm Kha, còn là học sinh của mẹ cô, thế nên càng không hề khách khí sai khiến anh cõng cô, còn muốn anh chạy đi mua coca cho cô. Nhưng cuối cùng, ly coca lạnh đó, vẫn vào bụng anh.
Suốt hai tháng ròng, anh cõng cô trên lưng, đi qua 107 bậc thang, đi qua năm tháng. Cô cậy mỹ hành hung, cố tình tỏ ra kiêu ngạo, nhưng không giấu được sự xấu hổ, trong mắt anh vô cùng đáng yêu.
Trường học không thiếu người đẹp, cũng có rất nhiều bạn học nữ theo đuổi anh. Thế nhưng, duy chỉ có cô khiến anh rung động, nếu không phải cô thì có đẹp đến mấy cũng không có gì đặc biệt.
Cùng với nắng hạ tan đi, là một thứ tình cảm khác lạ trở nên đậm màu. Hôm ấy, bên cửa sổ, cô lén hôn anh, cô luôn cho rằng anh không biết, thế nhưng lúc ấy anh vốn chỉ giả vờ ngủ. Nụ hôn vội của cô lại khiến một học sinh ba tốt, chưa từng cúp lớp như anh phải xin nghỉ một ngày.
Đêm hội trường, cô ở trên sân khấu biểu diễn, rực rỡ lấp lánh, khiến trong mắt anh không thể có thêm ai khác. Cô nói muốn cho anh một bất ngờ, nào ngờ lại chính là chia cách. Sau hôm đó, anh không còn gặp cô nữa, mãi cho đến tận tám năm sau…
Lần này đã bắt được em...
Anh muốn trở thành cảnh sát phòng chống m.a t.ú.y, một nửa là vì người nhà, nửa còn lại chính là vì cô. Anh biết ba cô là Cục trưởng Cục cảnh sát thành phố Hải, nơi đây là nhà của cô. Vì thế, anh cố chấp thi vào cục cảnh sát này, chỉ để được gần cô thêm một chút. Ngày ấy, anh theo Lâm Kha đi họp lớp, không ngờ có thể tình cờ gặp được cô. Chỉ một thoáng lướt qua, lại khiến trái tim anh không yên.
Say rượu, làm loạn, một đêm hoang đường, giống như mộng lại không phải mộng. Anh dường như bắt được cô, lại không biết phải làm như nào mới có thể giữ lấy. Cho đến một tháng sau, bắt gặp cô ngồi xổm bên bồn hoa bệnh viện nôn khan…
Cảnh sát Giang đã trải qua rất nhiều sóng gió, cứ ngỡ không gì có thể khiến anh lay động. Ấy thế mà giây phút nhìn thấy cô như vậy, Giang Ngôn lại cảm thấy vô cùng bối rối. Một hồi náo loạn, một tuần không quản mưa gió đứng trước cửa Lâm gia nhận tội, Giang Ngôn cuối cùng cũng bắt được người anh yêu.
Khương Khương...dũng khí của anh
Người nhà cô gọi cô là Hạnh Tử, còn anh thích gọi nhũ danh của cô, Khương Khương.
Khương Khương…Sơ hỷ dẫn gia khương*... chấp niệm trong lòng anh, mối tình đầu bí mật, người anh yêu nhất.
Bởi vì tình chất công việc đặc biệt, anh không thể cho cô một hôn lễ, không thể đi tuần trăng mật, ngay cả một tấm ảnh chụp chung cũng không khó. Anh không thể ở bên cô mỗi ngày, không thể xuất hiện ngay khi cô cần, không thể cho cô lãng mạn.
Nhưng…
Anh sẽ bung dù, ôm lấy cô, che mưa chắn gió.
Anh sẽ dùng khoản tiền thưởng đổi bằng sinh mệnh để mua nhẫn tặng cô.
Anh sẽ cho cô bùa bình an đã theo anh từ nhỏ đến lớn.
Bởi vì, Khương Khương...em chính là dũng khí của anh, không sợ tháng năm thay đổi, bất kể mưa gió, chỉ cần em là đủ rồi.
***
Nếu nhất định phải hình dung thì bộ truyện này giống như một món hầm rau củ, ngọt thanh, không ngấy, quen thuộc nhưng lại có một hương vị riêng. Nữ chính là tiểu công chúa, xinh đẹp, kiêu ngạo nhưng không kênh kiệu. Có lẽ là do hoàn cảnh gia đình, Lâm Hạnh Tử rất biết cảm thông với công việc của một cảnh sát, không đòi hỏi, không gây sự vô lý, chấp nhận hy sinh.
Cô ấy là một mỹ nữ, độc lập mạnh mẽ, có chính kiến. Tất cả được xây dựng trên nền tảng của việc phải sống xa nhà từ khi còn nhỏ, trong một thời gian dài. Nữ chính yêu nam chính từ khi còn nhỏ, nhưng bởi vì nhiều sự kiện đồng thời xảy ra mà bỏ lỡ nhau. Sau này, khi kết hôn, dù còn hiểu lầm cũng không ghen tuông vô lý. Hơn nữa, nữ chính là người rất biết điều, không cậy giàu có mà lên mặt, hiếu kính với mẹ chồng, biết phân biệt đúng sai, lựa chọn bảo vệ lẽ phải, không dùng cảm tính để đánh giá sự việc.
Nam chính là con nhà nghèo, cái chết của ba đến anh trai đều dính líu đến m.a t.ú.y nên cố gắng trở thành một cảnh sát. Nam chính cực kỳ thích nữ chính, nhưng không phải kiểu biến thái, chiếm hữu. Anh cho cô tự do nhưng cũng cho cô cảm giác được bảo vệ. Anh cố hết sức để đến gần cô, bảo vệ, yêu thương cô. Lúc ghen cũng không phải kiểu điên cuồng, mà nhẹ nhàng, không thể hiện thái quá nhưng đủ để đối phương cảm nhận được. Điểm nữa là nam chính sẽ giải thích hiểu lầm với nữ chính chứ không im ỉm giữ riêng để rồi tạo ra mâu thuẫn.
Nam nữ phụ rất đáng thương, cũng là tình đầu của nhau. Vì yêu mà không ngại vì đối phương làm tất cả, chấp niệm đến đau lòng. Một câu chuyện cảm động về hai tâm hồn không hoàn hảo.
Ba của nữ chính là một người con có hiếu, một người chồng tốt, một người cha thương con. Ông ấy cũng từng là một cảnh sát nhân dân mẫu mực, đáng tiếc, sự khắc nghiệt của cuộc sống khiến ông ấy phạm sai. Cũng may đã sửa chữa kịp thời, là một người đàn ông đáng ngưỡng mộ.
Đây là một bộ truyện có thịt, có nội dung, có thể khiến bạn khóc, nên hãy mang não và chuẩn bị khăn giấy trước khi nhảy hố nhé.
***
*học bá: chỉ những người học giỏi
*váy hạ chi thần: cúi đầu trước váy phụ nữ, ý chỉ những người phục tùng thường là trước sắc đẹp, ở trong bài review này ý chỉ người cúi đầu trước sắc, quyền.
*Sơ hỷ dẫn gia khương* (trích Nhâm Tý thí bút của Đoàn Huyên), nghĩa là niềm vui mang phúc khí. Đây là cách lý giải riêng của reviewer về chữ Khương trong tên của nữ chính.
Bình luận